RSS

[LNTTK] Chương 85

01 May

Đệ bát thập ngũ thoại vũ, ba cục định thắng bại

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài, chỉ thấy trên đài đã có người đang so chiêu, tỉ võ là một võ sĩ Thổ Phiên và một hậu sinh trẻ tuổi của môn phái Trung Nguyên, hai người đang đánh đến khó phân thắng bại.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Môn phái nào vậy? Võ công không tồi.”

Triển Chiêu cau mày, đối Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói, “Đây không phải dùng võ công Thiếu Lâm à? Thời này người xuất gia cũng đến tỉ võ chiêu thân sao?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, ngay sau đó cũng bật cười, bảo “Đoán chừng muốn hoàn tục đi.”

“Người Thổ Phiên đó…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Chiêu thức võ công thật đặc biệt nhỉ.”

“Ân, đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, Đường Di đi đến bên cạnh hai người, nhỏ giọng nói, “Đám người này bất quá là tiểu lâu la, trong đám võ sĩ Thổ Phiên cũng có mấy tên lợi hại.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn hắn, “Ngươi nhận ra?”

“Khụ khụ.” Đường Di ho khan một tiếng, bảo “Ta dầu gì cũng cùng người phía tây qua lại tương đối nhiều, Thổ Phiên cách Thục Trung chúng ta không xa, hơi có nghe thấy.”

“Nhưng dường như bọn họ không nhận ra ngươi nha?” Bạch Ngọc Đường hỏi, ” Danh khí Đường Tứ cũng không nhỏ đi?”

“Ta cần bọn họ nhận ra ta làm gì?” Đường Di hơi đắc ý nói, “Các cô nương Thổ Phiên đều nhận ra ta là được rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng giật khóe miệng.

“Vương thị Thổ Phiên… chính là tên đại bổ đại tượng, tại Thổ Phiên cũng xem như rất nổi tiếng, gần đây thế cục Thổ Phiên rất căng thẳng, đoán chừng hắn là vì tranh đoạt ngôi hoàng đế mà tập hợp nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy bán mạng cho mình, tranh Minh Linh chắc cũng là để đoạt vị hay gì đó.”

“Cần Minh Linh và chuyện hắn đoạt vị thì liên quan gì nhau?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, hơi có chút không hiểu hỏi, “Có được Minh Linh thì giỏi lắm là võ công khá hơn chút, cũng không phải là giỏi võ là có thể làm hoàng đế.”

“Ta cũng đâu biết.” Đường Di nhún nhún vai, “Minh Linh rất quỷ dị, nghe nói trừ luyện công, còn có những tác dụng khác.”

“Nga?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt, đồng thời nghĩ đến chuyện lúc trước Nguyên lão gia tử nói, Tà Vọng và Mạc Cơ sau khi lấy được đao đều xuất hiện triệu chứng kỳ quái, có thể nào liên quan đến tác dụng khác của nó?

Đang nói chuyện với nhau, liền nghe thấy trong đám người truyền tiếng khen hảo… Không bao lâu, chỉ thấy võ sĩ Thổ Phiên bị nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đạp xuống đài.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —nguyện vọng muốn hoàn tục của hòa thượng rất mãnh liệt nha!

Theo quy định đánh lôi đài, hòa thượng kia có thể đứng lên bậc một, chờ đợi người tiếp theo khiêu chiến, mà đôi kế tiếp, cũng đi lên giao chiến.

“Quy tắc có chút phiền toái à.” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Thế này phải đánh tới khi nào đây, nhiều người như vậy!”

“Như vậy tương đối công bằng mà.” Đường Di cười nói, “Lão đầu chiêu con rể đó là bỏ ra mồi thơm để câu ngao vàng, không chê nhiều chỉ ngại ít, ngài đánh thêm vài trận, không lọt một người.”

“Ngươi mới vừa rồi nói không đơn giản, là hai tên nào?” Triển Chiêu hỏi Đường Di.

“Hắc Sơn chân nhân, chính là cái tên biết bay mà đêm đó ta nhìn thấy.” Đường Di hạ thấp giọng nói, “Người này cứ như là bỗng dưng chui ra, trước đó ta cũng chưa từng nghe nhắc đến.”

“Hắn nói hắn là cha ruột Mạc Nhất Tiếu, vậy tuổi tác của hắn chắc cỡ tuổi Nguyên lão gia tử a.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sao có vẻ trẻ như vậy?”

“Là luyện công? Hay dùng thuốc? Thuốc giữ dung nhan này lợi hại thật nha.” Triển Chiêu nhìn Đường Di, “Ngươi biết là chuyện gì xảy ra không?”

Đường Di nhún nhún vai, bảo “Phương pháp giữ dung mạo có thiên kỳ bách quái, bất quá chênh lệch chắc không rõ ràng như vậy! Người bốn năm mươi tuổi xem ra trẻ như vậy… Ân, có vấn đề.”

“Vậy tại sao giọng nói lại già vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ta đã nói rồi lần đầu tiên ta nhìn thấy người này.” Đường Di vô tội nhìn lại, bảo “Này, các ngươi nhìn lão đầu phía sau Đạt Bố.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn sang, thấy một lão đầu râu tóc bạc trắng đứng phía sau Đạt Bố, xem ra gầy còm, mới vừa rồi hắn vẫn luôn ở phía sau Đạt Bố thấp giọng nói chuyện.

“Người kia là ai?” Triển Chiêu hỏi, hắn và Bạch Ngọc Đường đều là dân trong nghề, vừa nhìn thần thái, ánh mắt lão đầu này, cũng biết là cao thủ, nội lực hẳn là cực kỳ thâm hậu.

“Lão đầu này tên Vô Mặc Tử.” Đường Di thấp giọng nói, “Yêu tăng số một số hai ở Tây Vực, là một tuyệt đỉnh cao thủ!”

“Vô Mặc Tử?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều chau mày — quả thật đã từng nghe nói đến cái tên này.

“Hắn bao nhiêu tuổi?” Triển Chiêu hỏi.

“Ít nhất chắc cũng tám chín mươi tuổi đi.” Đường Di sờ sờ cằm, bảo “Lão đầu này khó đối phó, dùng song diệp loan đao, ngươi xem bội mang bên hông hắn… Tương đối lợi hại.”

“Loan đao?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đối Triển Chiêu bảo “Loan đao phần lớn dùng để trang sức, ngoại tộc đúng là có dùng nó để cắt thịt săn thú, nhưng nếu cần so chiêu… Dùng loan đao thật sự rất hiếm thấy.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu.

“Còn gì nữa không?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi Đường Di, “Mạc Nhất Tiếu cũng xem như võ công không tồi, nhưng không tính là tuyệt đỉnh cao thủ, những tên khác?”

“Ân, căn bản hết rồi.” Đường Di nhún nhún vai, “Nói trắng ra là, chỉ có một Hắc Sơn chân nhân, một Vô Mặc Tử, nơi này có thể đối phó hai người này đoán chừng cũng chỉ có hai ngươi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều khẽ cau mày, chuyện này thật phiền toái nha, sợ nhất là mấy chuyện tự dưng phải đánh nhau.

Trong lúc nói chuyện, trên đài lại có một cuộc tỷ thí kết thúc, lần này, bên thắng là võ sĩ Thổ Phiên.

Chỗ các Võ sĩ Thổ Phiên tràn ngập tiếng hoan hô, võ lâm Trung Nguyên vẻ mặt không cam lòng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy dường như còn có thể đánh một hồi nữa, đến một bên ngồi xuống chờ, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, ta cuối cùng cảm thấy cuộc chiến này đánh hơi không minh bạch.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, tựa hồ là đang suy nghĩ gì.

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

“Ta có chủ ý.” Triển Chiêu tiến tới bên tai Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói mấy câu.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bảo “Ân, biện pháp cũng không tệ lắm… Chính là…” Nói, hắn liền bắt đầu quét nhìn đám người, nhìn thấy Thần Tinh đang nhón chân xem đánh nhau, hai người trao đổi ánh mắt — giao cho Thần Tinh làm việc này!

Thần Tinh đang xem đấu võ, đột nhiên, cảm giác sau lưng bị một viên đá chọi trúng, sờ sờ lưng, hắn quay đầu trở lại, thầm nói tên nào ám toán tiểu gia? Quay lại nhìn, liền thấy Bạch Ngọc Đường đứng cách đó không xa, ngoắt ngoắt tay với hắn.

Thần Tinh thông minh bực nào, vừa nhìn cũng biết có chuyện, hắn xem xét xung quanh, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý chạy đến, đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, “Sư thúc tổ có chuyện phân phó ta đi làm à?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói mấy câu.

“Cái này dễ làm. Thần Tinh gật đầu, “Cứ giao cho ta.”

“Vậy ngươi cẩn thận chút.” Triển Chiêu nhắc nhở.

“Yên tâm.” Thần Tinh chợt lóe liền chạy đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng rời đi, đến hậu viện chờ.

Lại nói dưới lôi đài, Đạt Bố và Hắc Sơn chân nhân, Vô Mặc Tử đều cau mày nhìn, ván thứ ba lại rõ ràng cho thấy võ sĩ Thổ Phiên rơi vào thế hạ phong, Đạt Bố bảo “Tiếp tục như vậy, thì phải đến khi nào?”

“Tiểu vương gia, thời gian kéo càng dài, đối với chúng ta không có lợi đâu.” Vô Mặc Tử nhắc nhở Đạt Bố.

“Vậy phải làm sao đây?” Đạt Bố hỏi hắn.

“Ân… Không bằng…” Vô Mặc Tử chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm” từ phía sau truyền đến, hình như là tiếng pháo hay gì đó nổ… Tất cả mọi người sửng sốt, tiếp theo, liền nghe tiếng hí vang của bầy ngựa, đám ngựa do võ sĩ Thổ Phiên mang đến cũng không biết là giật mình hay thế nào, đều tựa như phát điên chạy vòng vòng tại chỗ, chạy trốn tứ tán.

Ngựa vừa loạn, trận cước Thổ Phiên cũng hơi rối loạn, Đạt Bố vô cùng yêu thích con ngựa trắng của mình, nhìn thấy chuyện thế này cũng trở nên gấp gáp, phân phó người, ngăn kinh mã lại!

Trong lúc nhất thời, chỗ các võ sĩ Thổ Phiên hoàn toàn rối loạn, Mạc Nhất Tiếu lúc này đang đứng ở một nơi tương đối xa, bởi vì Mạc Nhất Đao và Mạc Nhất Bắc vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn như nhìn cừu nhân, cho nên hắn không đứng bên trong đám người. Gặp bầy người ngựa rối loạn, hắn định đi kéo ngựa, lúc này, chỉ nghe một thiếu niên bên cạnh lầm bầm, “Phật nói, nhất tiếu giải thiên sầu a.”

Mạc Nhất Tiếu sửng sốt, nhìn thiếu niên kia, chỉ thấy thiếu niên thoáng chốc… đã chui vào trong sân.

Mạc Nhất Tiếu giả vờ đi cản ngựa, đổi qua tường rào tiến vào sân… Chỉ thấy bên cạnh tường đất gần đó, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang đứng im.

Mạc Nhất Tiếu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường đưa tay, cầm trên tay một quả ngọc phật màu đen nhẹ nhàng quơ quơ.

Mạc Nhất Tiếu khẽ cau mày, nhìn thoáng qua hai bên không có người nào, liền đi tới.

Đưa tay muốn cầm ngọc phật, Bạch Ngọc Đường thu trở lại, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu mỉm cười, hỏi Mạc Nhất Tiếu, “Ngươi có mục đích gì?”

Mạc Nhất Tiếu không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hai người.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn không muốn nói gì, xem ra ngọc bội cũng không phải là hắn cố ý lưu lại, mà là không cẩn thận rơi xuống, liền trả ngọc bội lại cho hắn.

Mạc Nhất Tiếu nhận lấy ngọc bội thu vào, xoay người quay về, chỉ thấy môi hắn khép mở, thấp giọng nói, “Yêu đao đã mất, người được yêu đao có thể dẫn đến tinh phong huyết vũ.” Nói xong, bỏ đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy kỳ quái, xem ra Mạc Nhất Tiếu thật sự là có ẩn tình khác… Nhưng mới vừa rồi, hắn nói mấy lời đó là có ý gì? Được yêu đao là có thể nhấc lên tinh phong huyết vũ… Theo ý của hắn, yêu đao là thật đã mất, không nằm trong tay người Thổ Phiên, cũng không ở chỗ Cuồng Đao Môn… vậy thì yêu đao đi nơi nào?

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu khẽ lắc đầu, quả thực cũng không nhìn ra môn đạo gì, huống chi tên Mạc Nhất Tiếu nói chuyện một nửa giữ một nửa, làm cho người ta lơ mơ không rõ hà.

Hai người bất đắc dĩ, đành phải ra ngoài thêm lần nữa… Chỉ thấy võ sĩ Thổ Phiên lúc này đang kháng nghị, thì ra, Thần Tinh lại buộc pháo vào đuôi của mấy con ngựa, có mấy con ngựa bị đốt trụi đuôi.

Đạt Bố hơi đau lòng con bảo mã của hắn, mà võ sĩ Thổ Phiên trên đài vốn đã rơi hạ phong, bị một trận rối loạn làm phân thần, lại để cho vị bên võ lâm Trung Nguyên đánh bại.

Như vậy, võ lâm Trung Nguyên thắng hai trận, tinh thần đại chấn, mà võ sĩ Thổ Phiên thì tức giận bất bình, Đạt Bố tức giận nói, “Võ lâm Trung Nguyên các ngươi thế nhưng chơi xấu trong khi tỉ võ, thật là ti tiện vô sỉ!”

“Ai.” Đường Di cười nói, “Như vậy là không đúng a, nên nói ngựa Thổ Phiên các ngươi nhát gan mới đúng, không phải là vài tiếng động thôi sao, làm sao đã giật mình chạy tán loạn vậy?”

“Tóm lại cứ đấu như vậy thì quá phiền toái, các ngươi nhiều người, rõ ràng chúng ta thua thiệt một ít!” Đạt Bố khoát tay chặn lại, bảo “Theo ta thấy, dứt khoát, ba cục hai thắng! Phe ta và bên ngươi lựa chọn ra ba người để tỷ thí, nếu không cứ tiếp tục đánh như vậy, cho dù có đánh đến sáng mai cũng không phân ra thắng bại được.”

Đường Di vui mừng, thầm nói, chờ chính là những lời này của ngươi, mỉm cười gật đầu, bảo “Cũng được, ba cục hai thắng!”

“Thí sinh tự chúng ta chọn, nhưng thứ tự đối trận, phải rút thăm quyết định.” Vô Mặc Tử bên cạnh Đạt Bố mở miệng nói, “Không biết, các vị võ lâm nhân sĩ, có dị nghị gì không?”

Tất cả mọi người nhìn Nguyên lão gia tử, Nguyên lão gia tử nhìn chung quanh một chút, lắc đầu, “Không ý kiến, cứ làm như thế đi, ba cục hai thắng!”

 

 

5 responses to “[LNTTK] Chương 85

  1. tieuhathat

    May 2, 2013 at 11:25 am

    giựt temmmmmmm
    thanks nàng nha! cuối cùng cũ có chương mới ùj. mừng wá đi!!! XD XD XD XD XD

     
  2. haruhaze

    May 2, 2013 at 12:39 pm

    á trời ơi chương mới, chương mới *nhảy*

    Hức, bà Nhã là chúa nhây và trùm cắt chương, cứ dây dưa thế này thì bao giờ mới thấy được Thử Miêu ra trận chứ *khóc* chắc chương sau nàng nhỉ *hy vọng*

    iêu nàng quá~~~

     
  3. tranh

    May 2, 2013 at 8:24 pm

    ô ………… chương mới !!!!!!!!! * tung lá *

     
  4. A Âm

    June 10, 2013 at 4:32 pm

    XIn lỗi chủ nhà vì theo nàng đến chương 85 rồi mới cmt cho nàng. Vì ta dùng điện thoại để đọc mà điện thoại cùi bắp không onl wp được nên kg cách gì bày tỏ tình cảm với nàng.
    Cảm ơn sự nỗ lực của nàng khi edit truyện Thử Miêu
    Ta đang rất rất rất ghiền Thử Miêu này.
    Chúc nàng luôn vui vẻ, trẻ khỏe ha.
    ^^
    À mà đến chương 85 rồi vẫn chưa thấy có bước tiến chi nổi bật là sao hem? Thanh thủy thuần khiết văn a?

     
    • shmilychan

      June 11, 2013 at 6:23 pm

      Bingo, hoàn toàn là thanh thủy văn.

       

Leave a reply to A Âm Cancel reply